Nước Mắt Sao Bắc Cực
Phan_8
Phong nghe Hương mắng một hồi, anh hiểu nhưng mà ly hôn ư, nhất quyết là không, ngày trước vì anh muốn hành hạ Hương cho bõ ghét nhưng mà bây giờ anh yêu cô thế này thì làm sao mà sống thiếu Hương được, dù cô ấy có chửu mắng như thế nào, thì anh cũng quyết không bỏ cuộc.
Phong nắm tay Hương thật chặt, anh thiết tha nói:
_Anh xin em đó, anh yêu em nhiều lắm, nếu em mà bỏ anh thì anh chết mất…!!
Nhìn cái vẻ khổ sở cầu xin của anh làm cho Hương hơi thấy tội, nhưng mà chưa thấm vào đâu so với cô, cho anh chết ai bảo đối sử độc ác với tôi mà làm gì, cho anh nếm mùi đau khổ là như thế nào.
_Yêu hay không thì mặc anh, còn tôi phải về…!!
_ Hương, anh xin em mà, đừng như thế có được không, cho anh một cơ hội đi…!!
Nghe cái giọng trẻ con của Phong, làm cho Hương phì cười, đó là nụ cười hiếm hoi của cô, cô cười hạnh phúc, đó là nụ cười đẹp nhất, cuộc đời cô cứ tưởng là mãi chìm trong bóng tối nhưng không ngờ, nó lại tươi sáng trở lại rồi.
Phong thấy Hương cười thì anh mừng lắm, anh thở phào nhẹ nhõm, cô ấy mà bỏ anh đi thật thì anh chỉ có nước đi chết, anh không muốn mình chìm vào đau khổ nữa, anh ngơ ngẩn ra mà ngắm Hương cười, nếu biết hạnh phúc mà làm cho cô ấy cười như thế này thì sao anh lại ngu ngốc như thế nhỉ, sao anh lại bỏ phí mất bao nhiêu thời gian vì những chyện không đâu, anh tự nhủ mình sẽ làm lại từ đầu, và bây giờ anh sẽ trân trọng những phút giây ở bên cô ấy.
Anh ôm lấy Hương vào lòng mình, anh hạnh phúc hít lấy mùi tóc và cơ thể của cô, anh nghĩ không còn là mơ nữa, mà cô ấy thật sự trong vòng tay anh, anh không phải dùng thân phận của người khác để ở bên cô ấy nhưng mà sao cô ấy dám lên xe của thằng cha Tuấn kia nữa thế nhỉ…??
Tuấn đẩy Hương ra anh trừng mắt hỏi:
_Chẳng phải anh đã dặn em là không được lên xe của thằng cha đó rồi, sao em còn cãi lời anh là thế nào hả..??
Hương bực mình nhìn Phong nói:
_Anh có độc tài quá không hả, chẳng lẽ anh bắt tôi đi bộ về, và nếu em gái đi nhờ xe của anh trai, anh cũng không cho…??
_ Không được, ngay cả như thế cũng không được, từ mai trở đi anh sẽ đón em và chúng ta sẽ đến đây sống…!!
Hương nghe Phong nói mà đỏ mặt, cô bối dối nói:
_Ai nói là tôi sẽ về với anh mà anh bảo chúng ta là thế nào…??
cái ông này thương người ta mà đọc tài wá nhưng nhờ vậy mới kiềm đc con ngựa háo đá như hương chứ
mợi việc đc sáng tỏ rồi vui wá ,giờ đến lược hương hành ổng mới đc cho bỏ ghét dám đáng con gái người ta
Phong nhìn Hương nồng nàn anh bảo:
_ Kể cả có bắt cóc em anh cũng làm, à mà anh quên chưa báo cho em, mai bố sẽ lên đây, có cả cái Hoa nữa, hình như nó lên đây để gặp em và mời em dự đám cưới của nó..!!
Hương ngạc nhiên hỏi:
_Vậy hả anh, em cũng mong gặp lại nó và bố lắm cũng lâu rồi em không có tin tức gì..!!
Phong mỉm cười hạnh phúc vì cô ấy đã xưng “em” với anh.
Cô lại nhìn anh đầy trách móc:
_Tất cả cũng tại anh, nếu không phải tại anh thì tôi đâu có ra nông nỗi này…!!
Phong nhìn Hương cười anh bảo:
_Cũng tại em chốn anh đi chứ, ai bảo em ngốc thế, nếu mà em không đi thì mọi chuyện lại khác rồi cũng nên..!!
Hương lấy tay đấm nhẹ vào người Phong, cô bảo:
_Anh còn nói à, anh bảo anh ghét tôi, anh không muốn nhìn thấy, tôi đi cho anh mừng anh còn nói gì nữa, anh cũng sợ tôi ham tiền của nhà anh còn gì…??
Phong biết lỗi anh nói:
_Thôi chuyện cũ thì mình cho qua em nhé, chúng ta sẽ làm lại từ đầu, mà em cũng nên thay đổi cách xưng hô đi, ai lại xưng “tôi” với chồng bao giờ…??
Hương hếch mặt lên cô bảo:
_Tại sao tôi…ưm…!!
Hương chưa nói hết câu thì Phong đã hôn cô rồi, anh hôn cô dịu dàng đầy tình yêu, cô mở lòng mình ra đón nhận nó, cô cảm thấy có vị ngọt trên đôi môi của mình, anh buông môi ra, anh nhìn Hương mà như muốn tan vào trong mắt cô, anh thì thầm vào tai cô, anh bảo:
_Đêm nay em ở đây với anh nhé..!!
Hương nghe anh nói mà đỏ mặt, cả người cô run lên, cô bảo:
_Tôi…!!
Hương chưa nói hết câu thì Phong trừng mắt lên nhìn, Hương hốt quá nói trớ đi:
_Em… em còn phải về..!!
Anh cười hỏi:
_Em còn muốn về đâu nữa, anh đã xin phép mẹ Thu cho em ở đây với anh rồi, vì chuyện của chúng mình anh cũng nó cho mẹ biết rồi…!!
Hương lo lắng hỏi:
_Anh đã nói cho mẹ rồi ư, thế này mẹ sẽ giận em mất..!!
Anh trấn an Hương:
_Đừng lo, vì mẹ hiểu cho em mà, mẹ còn trách anh, sao không nói cho bà biết sớm có phải bà đỡ lo cho chúng ta hơn không…??
Nghe Phong nói thế Hương cũng yên tâm được phần nào.
Phong bảo:
_Em cũng mệt nên đi tắm rửa đi, anh sẽ cho người mang thức ăn lên…!!
Hương còn ngập ngừng hỏi:
_ Nhưng em không có quần áo nên ………!!
Phong cười bảo:
_Anh đã mang lo hết quần áo cho em rồi, vì em phải về đây sống với anh mà…!!
Anh nháy mắt với cô làm cho Hương đỏ mặt, cô lúng túng cầm bộ quần áo mà anh đã để sẵn ở đấy đi vào phòng tắm.
Bữa ăn diễn ra trong không khí hạnh phúc trong ánh nến và tiếng nhạc du dương, cô mặc cái váy màu hồng dài, trông đẹp như một như một thiên thần, Phong ngây ra mà ngắm, anh hạnh phúc quá, Hương ăn rất ít, vì cô cũng rất mệt nên muốn đi ngủ sớm.
Hương bảo Phong:
_Anh ngủ xô pha nhé, em sẽ chiếm cái giường…!!
Phong thấy thế bảo:
_ Không phải chúng ta là vợ chồng à, sao anh lại phải ngủ xô pha…??
Hương bảo:
_Em không cần biết, chúc anh ngủ ngon…!!
Phong tiu ngỉu nhưng cũng đành vậy, chuyện này thì cũng nên từ từ, anh không nên ép cô
_Chúc em ngủ ngon..!!
Cô cứ tưởng mình sẽ ngủ ngon nhưng cái trán của cô nó đau nhức quá, làm cho cô không ngủ được, cũng chỉ tại cái tên kia, vì hắn mà mình ra nông nỗi này, cô lấy tay sờ lên hình như nó hơi sưng lên thì phải.
Cô ngồi dậy, đi ra phòng khách, cô cần tìm cho mình một quả trứng để lăn trán cho nó bớt đau và bớt xưng.
Phong không ngủ được, anh tự chế giễu bản thân mình, không ngờ có vợ mà phải ngủ ở ghế xô pha.
Thoáng thấy bóng dáng thướt tha của Hương trong chiếc váy dài đi ra, anh đứng dậy, anh hỏi:
_Em bị sao thế…??
Hương bực mình bảo:
_ Nhờ anh mà em mới bị xưng hết cả trán lên thế này rồi..!!
Anh xót xa nói:
_Em cứ quay về giường đi, để anh đi lấy trứng cho..!!
Hương không nói gì bỏ đi về phòng mình.
Phong mang trứng đến, anh bảo:
_Để anh lăn cho, anh xin lỗi, tất cả là tại anh..!!
Hương định mắng cho anh một trận nhưng mà thấy anh lo lắng cho mình như thế này, Hương lại thôi.
Vừa lau cho Hương, anh vừa xót xa hỏi:
_Em không sao chứ…!!
Hương nhẹ nhàng nói:
_Em không sao…!!
Lăn được một lúc thì Hương bảo:
_Thôi anh đi ngủ đi, em không sao đâu mà, em thấy đỡ hơn rồi..!!
Phong vẫn chưa hết lo lắng nên nói:
_Em cứ ngủ đi, anh ngồi đây một lúc thì cũng đi ngủ…!!
Hương nằm xuống đắp chăn lên mình, cô cố ngủ nhưng mà thấy Phong cứ nhìn mình thì làm sao mà ngủ được, Hương bảo Phong:
_Anh về chỗ mình mà ngủ đi, em cần ngủ mà anh cứ nhìn thế thì làm sao mà em ngủ được….!!
Phong trêu cô:
_Hay anh làm cho em xúc động quá nên mất ngủ chứ gì…??
Hương phùng má lên bảo:
_Ai bảo anh thế….??
Phong nheo nheo mắt hỏi:
_Thế vì sao anh lại không thể ngồi đây…!!
Hương ngập ngừng không biết nói gì:
_Tại vì….!!
Phong hỏi dồn:
_Vì sao…..??
Hương bí quá nên nói:
_Ai mà biết…….!!
PHần 5 :
Nói xong cô đắp chăn kín đầu, Phong cười, anh định đi nhưng Hương dở chăn ra, cô le lưỡi trêu anh, Phong không ngờ cô vợ của mình trẻ con và dễ thương quá, anh hạnh phúc, nhưng mà nếu đi ngủ như thế này thì hơi chán thì phải, cô ấy muốn đùa ư, thì ta đùa nào.
Anh lật cái chăn của Hương lên, anh chọc lét cho cô cười toáng lên còn chưa hết anh ôm cứng lấy cô, khi cả hai mặt đối mặt, môi đối môi ở trên giường, tim cả hai đều đập rất nhanh, Phong cố kiêm chế mình, anh định ngồi dậy nhưng trời ạ cái váy của cô ấy đã bị tuột xuống ngang ngực rồi, anh không còn biết gì nữa, anh hôn lên môi cô, nụ hôn miệt mà kéo dài, rồi lên tai cô, lên khắp mặt của cô, mắt anh nhìn lên mắt cô, anh nói thì thầm vào tai cô, anh nói trong hơi thở:
_ Anh xin lỗi nhưng anh không dừng lại được…!!
Sáng mai Hương giật mình thức dậy, cô thấy người mình hơi lạnh, vội quơ tay sang bên cạnh để lấy cái chăn, nhưng mà cái mà Hương sờ vào là cơ thể ấm nóng của ai đó bên cạnh, cô giật mình nhìn sang thì thấy Phong đang ngủ rất ngon và môi anh nở một nụ cười rất hạnh phúc, Hương nhớ lại buổi tối hôm qua mà đỏ mặt, cô bối dối không ngờ mình….
Cô khẽ khàng bỏ cánh tay của anh ra khỏi ngưởi mình rồi bước xuống giường, nhưng tay Phong vẫn nắm lấy tay Hương, trong mơ anh gọi tên cô:
_ Hương…!!
Hương mỉm cười sung sướng, nhìn nắng đã lên bên ngoài cửa sổ, một ngày mai hạnh phúc đã tới, cô mỉm cười và say đắm ngắm Phong ngủ, cô thì thầm:
_Em yêu anh…!!
Không biết anh có nghe thấy không nhưng tay anh khẽ bóp nhẹ vào tay Hương và anh khẽ cười, cô đỏ mặt vì bị bắt quả tang, đang định bỏ chạy thì anh ôm ghì ngay lấy, anh đè lên cô và bảo:
_Em nói thật chứ, em bảo “Em yêu anh” đúng không..??
Hương ngượng ngùng nói:
_Vâng…!!
Anh hạnh phúc nhưng vẫn ghen anh hỏi:
_Em yêu Huy hay yêu Phong..??
Hương buồn cười hỏi:
_Anh là Huy hay là Phong..??
Phong tức mình hỏi:
_Em hỏi anh sao em lại hỏi anh..??
Hương trêu:
_Ngay cả anh mà cũng không biết mình là ai thì làm sao mà em biết…??
Anh lại chọc lét cho cô cười, nhìn cô như thế này, anh đỏ mặt, anh hôn cô say đắm, anh ghì chặt lấy người cô và bảo:
_Chúng ta sẽ sống hạnh phúc như thế này mãi nhé…!!
_Vâng…!!
Phong đi đón ba chồng Hương, anh đã đưa cô về nhà bà Thu, bà nhìn con gái khuôn mặt đỏ hồng, bà phì cười, xem ra con nhỏ này đang hạnh phúc lắm đây, bà trách nhẹ Hương:
_Con giỏi lắm, chuyện như thế mà mày dám dấu mẹ hả…??
Hương hối lỗi nói:
_Con xin lỗi, con …….!!
Bà Thu ôn tồn bà bảo:
_ Mẹ không trách con, nhưng con cũng nên san sẻ cho mẹ, sao lại dấu ở cả trong lòng, làm như thế không phải là đau khổ lắm hay sao, con không tin mẹ hả, hay mẹ không đáng tin cậy là người bạn để có thể cho con gửi gắm tâm sự …??
Hương cuống lên bảo:
_ Mẹ đừng trách con mà, con hứa từ sau có gì con sẽ nói cho mẹ biết, mẹ đừng giận con mẹ nhé…..!!
Hai mẹ con còn đang nói chuyện thì Phong đã đưa ông Tài tới nơi, và cả con Hoa nữa.
Hoa vừa nhìn thấy Hương là nó òa ra khóc, nó tức giận, nó bảo Hương:
_Con kia, mày có biết là vì mày mà tao đau buồn lắm không hả, tao không biết mày chết ở xó xỉnh nào rồi, sao mày không nói cho bạn bè mày biết là mày đã đi đâu hả…??
Hương cũng khóc, cô bảo:
_Tao xin lỗi, tao không muốn làm phiền mày thôi…!!
Ông Tài nhìn Hương đầy thương yêu, con dâu của ông càng ngày càng xinh đẹp ra, nhưng ông cũng hơi buồn vì nó gầy hơn trước nhiều, chắc là do nó phải lo lắng và suy nghĩ nhiều, nghĩ lại thì tất cả cũng tại cái thằng con trai của ông, nếu không phải vì nó thì con Hương nó đâu ra nông nỗi kia, cũng may bây giờ mọi chuyện đã ổn thỏa, mà cái thằng con trai của ông bây giờ yêu con Hương mê mệt thì phải, nghe cái giọng nó khi ông bảo là đồng ý cho nó ly hôn là nó hét toáng lên là ông biết, cho mày chết, có cô vợ như thế này mà lại đi hành hạ người ta, xem ra bây giờ anh chàng sợ rồi thì phải, ông cười.
Hương nhìn ông Tài mà nước mắt rơi, ông bước đến chỗ Hương, ông cũng rơm rớm nước mắt, ông nói:
_Con ngốc lắm biết không, sao tự nhiên lại bỏ nhà ra đi hả, mặc xác cái thằng kia, nó có đối xử với con thế nào thì có bố đây mà sao con lại bỏ đi mà không nói gì cho bố cả, bố đã cho người đi tìm con suốt, con trốn kỹ quá làm cho bố tìm mãi mà không thấy, bây giờ thì đừng có đi nữa nhé, về với bố đi con…!!
Hương lau nước mắt, môi cô run run bảo:
_Con cũng không biết nữa bố ạ, có khi con không về đâu…!!
Phong còn cất cái xe nên lên nhà sau, anh vừa mới bước vào tiền sảnh nghe Hương nói vậy, anh vội chạy vào, và nắm tay Hương thật chặt, anh hỏi:
_Sao em lại không về, em còn đi đâu nữa…??
Anh khổ sở nói tiếp:
_ Hay là em lại giận anh chuyện gì à, anh xin em đấy về với anh nhé, đừng bỏ đi nữa, nếu không anh sẽ đau tim mà chết mất, anh xin em mà, về đi…!!
Ông Tài, bà Thu và cả Hoa nữa, họ buồn cười khi nghe cái giọng trẻ con của Phong, không ngờ anh chàng này mà cũng biết năn nỉ vợ đấy, giá mà anh ta làm như thế này sớm hơn có phải là hay không, đúng là tên ngốc.
Ông Tài hài lòng, và sung sướng, bây giờ thì ông có thể vui mừng mà cười được rồi, ông không còn phải trằn trọc cả đêm để lo cho hạnh phúc của thằng con trai ông nữa, mà chúng nó nên mau sinh cháu cho ông đi, ông đã từng này tuổi còn gì, mà cả cái thằng Phong nữa nó đã bước sang cái tuổi 30 rồi, lẽ nào chúng nó lại để cho ông lo lắng nữa hay sao, các con à, mau làm lành và mau sinh cháu cho bố nhờ, cứ cái kiểu này, thì ông sẽ chết già mất, ông muốn có cháu cho vui cửa vui nhà, chứ có mỗi mình ông và mấy người làm trong cái căn biệt thự ấy, ông sợ mình sẽ ra đi mà không có ai biết, nghĩ thế nên ông bảo:
_Hương à con có thể vì bố mà tha cho thằng kia được không, nó đã biết nó sai, và ngu ngốc rồi, con cứ từ mà hành nó cho bõ ghét, nhưng mà đừng bỏ nó và về nhà với bố nhé…!!
Phong được ý nói luôn:
_Bố nói đúng đấy em, em còn phải hành anh mà, nếu em không về thì lấy ai mà cho em hành, em về với anh đi mà, mình còn phải đi hưởng tuần trăng mật nữa chứ, đúng không em…??
Hương đỏ mặt, nghĩ lại buổi tối hôm qua, cái tên chết tiệt, sao cái chuyện này mà hắn cũng nói ra được nhỉ.
Mọi người ở đấy ai cũng phì cười, họ nháy mắt bảo nhau, là lên trên kia nói chuyện, để cho đôi trẻ được tự nhiên, ông Tài cũng còn nhiều thứ muốn hỏi bà Thu về Hương khi cô ở đây, cả Hoa cũng muốn biết, nên họ kéo nhau đi.
Bà Thu đã kể hết mọi thứ cho ông Tài và Hoa nghe về Hương, ông Tài xúc động ngồi nghe, còn Hoa thì sụt sịt khóc.
Hoa bực mình, nó bảo ông Tài:
_Con trai bác thật quá đáng, Hương có gây nên tội gì đâu, mà nó phải đau khổ như vậy…??
Ông Tài thở dài bảo:
_Bác xin lỗi, bác sẽ dạy bảo lại nó, bác cũng yêu quý Hương như con, bác mong từ nay chúng nó sẽ hạnh phúc, nếu không bác sẽ xử tên kia, cháu yên tâm đi, và cháu cũng thấy rồi đấy, Phong yêu Hương như vậy mà…!!!
Hoa hơi tươi tỉnh lên một chút:
_Bác nói cũng đúng, anh ta mà dám làm gì cái Hương nữa, thì dù có là con trai bác hay không cháu cũng không tha cho anh ta đâu…!!!
Ông Tài nghe cái giọng đầy đe dọa của Hoa, ông bảo:
_Cháu cứ làm gì nó tùy thích, bác ủng hộ cháu, nếu nó mà có dấu hiệu như vậy thì cháu phải mạnh tay lên nhé, thằng này đáng bị như vậy mà…!!!
Bà Thu cảm động và an tâm vì bố chồng của Hương lại thương yêu nó như vậy, bà còn lo gì nữa, châu lại về hợp phố, bà bảo ông Tài:
_Ông nên bảo chúng nó mau sinh con đi cho chúng ta nhờ, tôi nói thật là tôi mong lắm rồi, còn ông thì sao..??
Ông Tài cũng mong như bà Thu nên bảo:
_Tôi cũng vậy, mình phải thúc giục chúng nó mới được, chứ để cái thằng cù lần và ngu ngốc Phong thì chúng ta sẽ chờ lâu đấy…!!
Trong khi ba người nói chuyện với nhau ở phòng khách, Hương và Phong đưa nhau ra vườn, anh ôm lấy cô vào lòng, anh thì thầm vào tai cô và bảo:
_Em sao thế, tại sao lại không muốn về nhà với anh, anh hứa sẽ thay đổi mà…??
Hương để cho Phong ôm, cô bảo:
_ Không phải là em giận anh mà là em lo cho mẹ Thu của em sẽ cô đơn ở đây có một mình, em không yên tâm..!!
Phong thở phào, anh bảo:
_Em làm anh hết sợ hết cả hồn, anh lại tưởng em sẽ bỏ anh đi luôn chứ, việc đó thì em lo gì, mình sẽ thường xuyên lên thăm mẹ, và có cả Thái và Thảo ở đây mà, em còn lo gì nữa, họ sẽ thay em chăm lo cho mẹ, nếu em thích thì mình đón mẹ về dưới kia cho em tiện bề chăm sóc…!!!
Hương thở dài bảo:
_Em về thế nào được, em không thể bỏ công việc ở đây mà đi, em yêu nơi này, em nghĩ mình sẽ ở đây lâu dài…!!
_ Không được, anh đi đâu thì em phải đi theo đấy, đừng có cãi lời anh, anh không chịu xa em như vậy đâu, vợ chồng mình khó khăn lắm mới được như thế này, em không thấy làm như vậy là hơi ác với anh hả…??
Hương nghe Phong trách móc mình, cô tức quá, vì ai mà ra nông nỗi này hả, không phải là tại anh hay sao, cô bấm cho Phong một phát vào sườn, anh đau quá vội buông Hương ra và nhảy lên loi choi, vừa nhảy anh vừa kêu.
_Đau lắm em có biết không hả, đúng là ác mà, dám bẹo anh như thế hả…??
Hương nhìn cái tướng nhảy như khỉ của Phong mà phì cười, cho anh chết, ai bảo đã sai lại còn không dám nhận lỗi.
_Cho anh biết thế nào là đau khổ, tất cả chuyện này do anh, anh còn nói gì nữa hả, hay là tại em…??
Phong nhìn Hương đầy say đắm, anh bảo:
_Tất cả là tại anh, vì anh ngu nên mới như thế này…!!
Anh nheo nheo mắt trêu Hương:
_Anh mà biết em tuyệt như thế thì, ôi…!!! Anh đã làm điều đó từ lâu rồi…!!
Hương đỏ cả mặt, cô ngượng ngùng vì xấu hổ, cái tên chồng chết tiệt kia, sao hắn cứ tìm cách mà trêu cô thế nhỉ.
Nhìn cử chỉ lúng túng của Hương, Phong mỉm cười, anh hạnh phúc quá, anh không ngờ cuộc hôn nhân do bố anh sắp đặt này, lại là tình yêu và định mệnh của cuộc đời anh, anh thì thầm “con cảm ơn bố nhiều vì tìm cho con được một người vợ tuyệt vời như thế này”.
Mấy ngày sau đó, Hương đưa Hoa đi khắp nơi, hai người có nhiều chuyện để nói với nhau, Phong thì phải ngủ và ở nhà một mình, anh bực hết cả mình, và nguyền rủa cô vợ của mình, sao Hương lại bỏ anh một mình thế này nhỉ, anh không làm việc được, chỉ có một đêm thôi mà anh nhớ mùi vị của cô ấy quá, anh trằn trọc suốt đêm vì không ngủ được, anh nghĩ tình trạng này mà kéo dài thì anh phải bắt cóc Hương mất.
Cũng may chỉ mấy hôm sau thì Hoa theo ông Tài về, Hương hứa là sẽ về dự đám cưới của Hoa, cô yên tâm ra về.
Phong mừng quá vì không ai tranh giành Hương với anh cả, nhưng cô thì coi như là không biết được ước muốn của Phong, cô đi vào phòng của bà Thu để ngủ, bỏ mặc Phong ở phòng của mình.
Anh ôm cái gối của Hương, mà lẩm bẩm:
_Cô vợ không biết điều kia, , khi sáng mai dậy anh sẽ cho em biết tay, cứ đợi đấy…!!!
Bà Thu ngạc nhiên khi thấy con gái của mình lại ôm cái gối vào phòng mình, bà buồn cười bà hỏi:
_Con làm gì thế, sao lại bỏ chồng một mình mà sang đây ngủ với mẹ là thế nào..??
Hương trèo lên giường của bà Thu, cô ôm ngay lấy bà và bảo:
_Kệ anh ta, con muốn ngủ với mẹ….!!!
Hôm sau là chủ nhật, bà Thu còn bận đi nhà thờ, chỉ có mình Phong và Hương ở nhà, anh nhìn Hương đầy tức tối, Hương hiểu nhưng mà cố tình làm lơ, Hương nghĩ anh mới có bị bỏ rơi thôi mà đã tức như vậy rồi hả, thế còn tôi thì sao, bị anh hành hạ như vậy, mà tôi còn chịu đựng được, cố lên nhé anh yêu, hãy từ từ mà nếm mùi, em sẽ cho anh biết thế nào là đau khổ khi anh hành người khác như vậy.
Hương bỏ mặc Phong ở phòng khách, cô đi lên lầu, hôm nay cô muốn dẹp dọn hết mọi thứ cho sạch sẽ, vì lâu rồi do bận việc nên cô không có thời gian làm việc này.
Phong thấy Hương làm việc anh không đành lòng nên bảo:
_Để anh giúp em…!!
Hương nhìn anh, cô nói:
_ Không cần đâu anh, chỉ là việc nhà thôi mà…!!
Phong cầm tay Hương, anh tha thiết nói:
_Em có thể đừng lờ anh như thế có được không, anh cô đơn lắm, anh yêu em mà, lẽ nào chuyện hiểu lầm và đau khổ trong quá khứ em vẫn không thể tha thứ cho anh…??
Hương nghe cái giọng buồn buồn và thở dài não ruột của anh, Hương tự nhiên khóc, nếu mình mà bị như anh ấy thì mình cũng sẽ hận đàn bà, và không tin vào họ, anh ấy sợ mình ham tiền của anh ấy cũng đúng vì có ai lấy chồng mà kỳ cục như Hương đâu, thôi thì chuyện quá khứ mình nên cho qua đi, thời gian chờ đợi nhau và đau khổ cũng đã quá đủ rồi, mình nên tận dụng thời gian còn lại ở bên nhau và sống hạnh phúc mới đúng.
Nếu mình mà cũng hận anh ấy, và chưa tha thứ cho anh ấy, thì mình cũng có khác gì anh ấy đâu, mình không muốn đi vào vết xe đổ nữa.
Hương ôm lấy Phong vào lòng và bảo:
_Anh mà còn làm như thế với em nữa thì em thề là em sẽ bỏ đi ngay lập tức và lần này anh sẽ không tìm được em đâu…!!!
Phong ôm cô vợ bé bỏng của mình trong lòng, anh vui sướng, anh cười, vậy là cô ấy đã hiểu cho anh, anh cảm thấy mình thật may mắn, vì cô ấy tốt bụng và vị tha quá.
Anh thầm thì vào tai cô:
_ Mình có thể vào trong kia nói chuyện không em..??
Hương đỏ cả mặt, cô bảo:
_ Nhưng chúng ta còn dọn dẹp mà, đã xong đâu…??
Phong bế cô lên, anh nhìn cô như có lửa, anh bảo:
_Anh mặc kệ, anh không chịu nổi nữa rồi, chuyện đó mai tính sau, bây giờ làm chuyện này trước đã…!!!
Hương thẹn đỏ mặt, không nói gì, Phong bế Hương vào phòng và anh đặt cô ở trên giường, anh đi ra kép cửa phòng lại, trong đó thỉnh thoảng vang lên những tiếng cười khúc khích của Hương.
Phong thấy Tuấn đi rồi, anh lôi cô lên xe của mình, anh thậm chí không để cho cô có thời gian mà cài dây an toàn, anh phóng xe như điên, anh không thèm bảo cô thế nào, nhưng mà anh nhếch mép lên anh cười, một tay anh lái xe, còn tay kia anh giật tay của Hương bóp mạnh, Hương đau quá, cô nhăn mặt lại nhưng anh không quan tâm, nhiều cú va đập làm cho đầu Hương xưng lên nhưng anh không còn để ý đến nó nữa, anh cứ thế mà lái xe như điên thôi…
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian